những dấu chân bước đi trên những con đường xưa gợi nhớ cho ta những kỷ niệm đã qua, thời tung tăng cắp sách tới trường....
"Lối cũ ta về dường như nhỏ lại
Trời xanh xanh mãi một màu ấu thơ
Lối cũ ta về, vườn xưa có còn
Hoàng hôn buông xuống thoảng hương ngọc lan…"
Trong một đời người có bao nhiêu sự trở về. Và ta luôn ngỡ ngàng cho sự trở về gặp lại những khung cảnh cũ, đã quá ư quen thuộc…Một lối đi mòn vẹt những viên sỏi với những mảng tường loang lổ rêu phong. Vẫn khu vườn trưa yên tĩnh thảng hoặc tiếng “chích chích” của chú chim nhỏ truyền cành, những vạt nắng sóng sánh như giót mật loang khắp tán lá xanh non, chốc chốc những cơn gió êm dịu thổi qua mơn man da thịt… Tất cả dường như đổi khác, xa lạ và tựa như úa vàng thêm. Không phải bỗng dưng sự thân thuộc đã trở thành dĩ vãng. Phải, nếu như cuộc sống lại vẫn trôi chảy như khi bên ta còn một người thương mà bây giờ chỉ để nhớ…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét